Ai nhẫn tâm mà chi sao nỡ chia ly đôi đàn giết bóng tôi thương yêu loài cá nào có tội tình chi không ngăn nén rơi lệ sầu buồn lòng người thế gian độc tâm. Cuộc đời hiu quạnh chỉ còn có bóng sớt chia vui buồn cùng ăn cơm hẩm canh thiêu cũng qua những cơn đói lòng dù cuộc đời bất công đành thôi Bóng ơi có hay tâm hồn chị trĩu nặng nhớ em sầu thương. Nhìn xương càng nghe đau xót tâm can khóc than chia lìa đôi phương ta chúc em hương hồn tiêu diêu không còn những ngày bên nhau hỡi bóng ơi {.....} chị buồn không {...} vơi.
|
|
|